Blog Radio 395: Điểm dừng hạnh phúc
- Lá thư trong tuần: Tháng 6 – anh đưa em về với biển
Gửi em, cô gái của lòng anh.
Ngày… tháng 6 năm 2014.
Hai năm trôi qua, em bên anh, ta bên nhau như đã từ lâu không thể tách rời. Nhưng hôm nay anh đưa em tới đây, bờ biển của năm nào không phải để ta kỉ niệm hai năm yêu nhau mà là để em dễ thở hơn, để em thấy hết mệt và để em thấy biển của em.
Hãy đi về phía biển đêm em nhé, nơi có ánh sáng của anh soi dẫn lối em đi. Và hãy trở về với anh theo làn gió biển để anh thấy quanh anh hơi thở của em…
Nắm tay anh thêm chút nữa rồi hãy đi.
Tháng 6 năm nay anh đưa em về với biển.
Tháng 6 về, anh đưa em về với biển.Về với những gì đã qua, về với yêu thương chưa kịp phai nhòa trong anh.
- Điểm dừng hạnh phúc
Anh à! Vậy là đã hơn 5 năm kể từ ngày anh rời xa em. Một khoảng thời gian khá dài, không có anh bên cạnh nhưng em thấy mình không hề yếu đuối như em tưởng. Khi không anh, em cũng có thể mạnh mẽ như vậy.
Em ước gì tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ dài, chỉ cần mở mắt ra thì mọi chuyện vẫn như cũ, và anh vẫn ở bên cạnh em.
Mọi người bảo em hãy sống và phải nhìn về tương lai chứ đừng vì cái quá khứ đã qua không bao giờ trở lại. Nhưng em không thể làm vậy được. Khi mà mỗi lần nghĩ đến tương lai thì em chỉ cảm thấy trước mắt em hiện lên một lớp sương mờ mịt. Vì vậy em lại quay đầu và nhìn về quá khứ. Nơi có anh, có em và những kỉ niệm chan chứa được lưu giữ nơi từng con chữ.
Em đã từng chẳng tin vào cái tình yêu đẹp như mơ chỉ có trong phim ảnh đó. Vì em không tin vào thứu hạnh phúc quá dễ dàng như thế. Vậy nên trước anh, em chưa từng yêu ai và chưa từng tin tình yêu lại đến với mình.
Em bướng bỉnh, cứ cho rằng độc thân là tốt nhất. Trong 3 năm quen nhau, dù đã biết mình thích anh nhưng khi anh tỏ tình em vẫn thờ ơ. Anh vẫn dịu dàng, kiên nhẫn như thế, không hề ép buộc hay hối thúc em. Cho đến những tháng ngày đi du học, ở một đất nước xa lạ, em mới biết mình nhớ anh thế nào, yêu anh nhiều bao nhiêu.
Em còn nhớ vẻ mặt ngây ngốc của anh khi em đồng ý lấy anh.
Sau đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất nhất của cuộc đời. Em đã nghĩ rằng chúng mình sẽ mãi hạnh phúc như vậy.
Rõ ràng là anh vẫn luôn khoẻ mạnh, tại sao căn bệnh quái ác lại khiến anh suy sụp nhanh như thế?
Mới hôm qua anh còn cùng em việc chuẩn bị phòng cho con, bức tường sơn màu xanh cho con trai, đèn ngủ ấm áp. Mọi thứ anh chuẩn bị chu đáo để đón đứa con yêu đầu đời.
Mỗi đêm, anh lại thì thầm không biết bao lời xin lỗi đến em và con.
Thế nhưng, mọi việc xảy ra quá chóng vánh và bất ngờ. Anh còn chưa được thấy con của chúng ta, chưa được nghe con trai gọi một tiếng “ba”.
Anh đi, chuỗi ngày hạnh phúc của chúng mình cũng vỡ tan.

Anh biết không? Em đã từng nghĩ đến một gia đình mới, tìm một người bố tốt cho con chúng ta. Nhưng em không đủ kiên nhẫn để tìm một người như anh. Đối với em, cuộc sống bây giờ là tốt rồi, mặc dù nó không nguyên vẹn như khi có anh. Nhưng vẫn còn hạnh phúc.Điểm đến của người ta trong cuộc sống này chính là hạnh phúc. Và ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc bằng những cách riêng của mình. Đâu phải độc thân, thì sẽ cô đơn đâu, độc thân nhưng họ hạnh phúc.Em biết cuộc đời này rất công bằng, nhất định ai rồi cũng có hạnh phúc của riêng mình. Mặc cho thời gian có dài bao lâu đi chăng nữa, rồi hạnh phúc cũng đến.
- © Yên Chi

- Em sẽ sống thật tốt bởi vì phải sống cả cuộc đời của anh
Anh thân yêu!Em viết cho anh giữa những ngày tháng tư. Nắng đã vàng như trải một lớp mật ong mịn màng xuống lòng phố. Hàng cây sấu già lắc lư ngững chùm hoa nho nhỏ xinh xinh vẫy vẫy trong gió thoảng. Tự nhiên như là nắng và gió vậy, em nhớ anh…Không biết anh có đọc được những dòng này không nữa nhưng em lúc nào cũng nghĩ rằng anh đang ở bên em. Trên bàn làm việc, trong phòng ngủ của em vẫn đặt ảnh của anh. Với em anh vẫn rất gần dù là đã rất xa…Em không còn là con bé ngây ngô của anh ngày nào. Giờ em đã là một “bà chị” trong phòng làm việc, giữa những em trẻ trung đầy ăp ắp nhựa sống. Em cũng tự thấy mình đã trưởng thành hơn không giống những lúc nhõng nhẽo ngồi trên xe đạp bắt anh dắt đi dọc các con đường. Em đã học cách sống tự lập mà không có anh mặc dù phải trải qua rất nhiều khó khăn. Em vẫn làm việc, vẫn ngồi tư lự bên tách cà phê những chiều thứ sáu. Ngắm phố xá, ngắm những đôi tình nhân dặt dìu đưa đưa đón đón. Ngắm những gia đình chở nhau đi ăn hàng sau một tuần làm việc đầy căng thẳng và đây là những lúc giành thời gian để yêu thương. Và một điều thật lạ là em không thấy lòng mình trống vắng mà lại thật nhẹ nhàng. Có lẽ em đã cảm nhận được hạnh phúc của họ, và niềm hạnh phúc ấy đã lan tỏa cả vào trong em, đúng không anh?

Đã hơn mười năm rồi phải không anh? Quá khứ như một thước phim mà khi người ta muốn quên thì nó cứ tự quay trở lại. Và em đã không chọn cách để quên anh. Em đã tưởng mình gục ngã sau sự ra đi của anh. Bố anh đã vực em dậy. Ông bảo em rằng: “ Con trai bác đã chọn cái chết để giành sự sống cho cháu. Cháu hãy can đảm lên, hãy sống cả phần của nó với cháu nhé.” Em đã gượng đứng lên nhưng phải mất một thời gian dài. Nhưng em không thể quên được vòng tay thật chặt che chắn cho em trên chuyến xe khách định mệnh ấy. Anh là cuộc sống của em nhưng bây giờ em lại là người mang cả cuộc đời của anh trên vai. Anh có thấy mình thật bất công khi đã làm như thế?
Phố đã lên đèn và lại chuyển động với vô vàn xe cộ. Em trở về với căn phòng của mình, với cái máy tính cũ mèm mà viết, mà tìm niềm vui trong công việc. Sáng thứ bảy có hôm em phải dậy sớm mà nấu cháo với nhóm tình nguyện và đem đến bệnh viện Bạch Mai phát cho những bệnh nhân nghèo. Nhìn những ánh mắt rưng rưng những bàn tay đầy chai sạn đỡ lấy những bát cháo mà em không cầm lòng nổi. Cuộc sống vẫn còn nhiều điều bất hạnh hơn mình phải không anh?
Sáng chủ nhật, nhóm em lại bận bịu với việc ra chợ Đồng Xuân thuyết phục các chủ buôn ủng hộ các hàng tồn như quần áo giày dép, chăn màn cho vùng cao. Rồi với quỹ tiết kiệm của công ty hàng tháng, chúng em mua được những mặt hàng giá rẻ, những chiếc quần áo mặc dù đã lỗi mốt nhưng vẫn thật quý với người dân vùng cao. Có tuần chúng em đi từ chiều thứ sáu, với những chuyến hàng nặng tình nghĩa.

Em đã được lên Hà Giang, nơi đầy đá và gió, nơi đây bà con dân tộc còn khổ lắm. Em đã ngạc nhiên khi thấy những đứa trẻ chỉ độc một manh áo mà đi học giữa mùa đông. Có đứa cõng em đi chơi giữa cái rét cắt da cắt thịt mà đứa em không có được đến một manh quần. Và em đã khóc khi nhìn thấy nụ cười của chúng trong niềm vui vỡ òa nhận được quần áo mới. Chúng làm em nhớ cảm giác xưa kia khi được mẹ mua cho quần áo mới vào mỗi dịp tết đến. Chúng em đến cả các điểm trường xa xôi để mắc cho các em từng cái quạt điện đến cái máy tính. Có khi xe ô tô không đi qua được vì đường hẹp, chúng em lại cùng nhau khuân từng thứ một. Mệt nhưng mà thấy thật vui vì mình làm được một điều gì đó có ý nghĩa.
Đến Hà Giang, em lạc vào cả một thung lũng hoa tam giác mạch- thứ hoa chỉ nở vào tháng mười, tháng mười một hàng năm. Đứng trước cả ngàn đóa hoa nhỏ bé xinh xinh em chợt ước gì có anh ở bên. Hái một chùm hoa kết thành vòng nguyệt quế mang màu tim tím phớt hồng, em đội lêm mỏm đá rêu phủ như đội lên tình yêu của em. Dù em ở đâu, anh cũng mãi ở bên, phải không anh?
Em vẫn đến nhà anh vào mỗi dịp lễ Tết. Vết thương đã dần lành trong lòng bố mẹ anh. Có lẽ thấy em vẫn lầm lũi đi về, bố anh đã chạnh lòng nhắc em đi tìm lấy một hạnh phúc. Nhưng em không thấy mình bất hạnh, em vẫn đang có được những niềm vui nho nhỏ từ cuộc sống và công việc của mình. Em cũng không thể đến với một ai đó mà lừa dối rằng yêu họ để ru ngủ trong vỏ bọc của một mái ấm gia đình.
Em sẽ vẫn sống như vậy, vẫn làm việc và tận hưởng niềm vui từ nụ cười của những con người còn nhiều bất hạnh. Vì rằng em còn phải sống cả cuộc đời của anh nữa, cho nên phải sống sao cho thật ý nghĩa phải không anh?
© Quý Anh – blogradio.vn
- Blog Radio chuyển thể từ những lá thư trong tuần – Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh và phát triển bởi blogradio.vn – VNNPLUS
( Nguồn: Blogradio.vn )