Anh có thấy, thu đã nhuộm màu mắt em ?
Chứ nào câu hỏi, là dành cho riêng anh?
Em biết, anh chưa đến trong đời, nên cứ vu vơ hỏi…
Vì thu ngấp nghé rồi… mà màu mắt em không bình yên!
Em thấy bầu trời vẫn cao và xanh ngắt như mùa hạ trong veo trong ánh mắt trẻ nhỏ. Em thấy hàng cây hoa sữa dọc lối vào trường vẫn chưa trổ vài nụ hoa li ti.
Và…
Em vẫn chưa thấy những cơn gió heo may hiu hắt thổi cho lòng người đượm chút buồn buồn. Em vẫn chưa thấy lá rơi nhuộm vàng lối đi đến trạm bus dọc vỉa hè Đại học Y như năm trước…
Nhưng…
Thu đến trong em vào lúc, em đang ngồi nhá những miếng xôi khô khốc thì lá phượng vàng rơi. Ào ào. Luẩn quẩn. Vòng quánh. Quanh chỗ em đứng. Quanh cả trong tâm hồn em!
Anh biết không, thực ra em chẳng yêu mùa Thu tẹo nào. Vì Thu buồn. Thu như nàng tiểu thư đài các, đẹp và mỏng manh vô cùng. Thu kiều diễm và lấp lánh. Hay chăng vì thế, mà em thấy Thu kiêu kì quá! Thu giống như tầng lớp quý tộc của Phương Tây vài thế kỷ trước. Quần áo lấp lánh kim sa. Sống trong những biệt thự dát vàng. Những bữa dạ tiệc xa hoa với đầy đủ cao lương mĩ vị…. Những hình ảnh ấy quá đỗi xa xỉ với em, anh nhỉ?
Nhưng em lại đặc biệt nhạy cảm với mùa heo may này quá! Chắc không phải vì là mùa em sinh đâu, anh biết mà? Em mạnh mẽ, sôi nổi, đanh đá và lắm lời! Em luôn nghĩ mình là con bé nhà quê đen nhẻm, vô tư chuyện trò, vô tư cười nói… Em chưa bao giờ nghĩ, Thu sẽ là một góc của đời mình!
Vậy mà định mệnh lại khiến trái tim em nương theo mùa thu đến lạ. Hay vì, em trót yêu nức lòng mùi hoa sữa nồng nàn? Hay vì, mắt em đã nhuộm những man mác của thời gian? Hay vì, em luôn mong anh sẽ đến vào một chiều gió heo thổi, vạt nắng nhạt và chân trời xa xa?
Mắt em lấp lánh những giọt mát như đêm thu nhiều sao mà vẫn gợn gợn những vạt mây đen kéo dài, thẳng tắp. Mắt em vàng biếc qua bao nỗi mất mát như lá vàng dát dài trên con đường. Mắt em chẳng kiên định nhìn về một hướng mà cứ vô định bao quanh cây lá hoa trời như đợt gió quánh lại rồi tan ra. Mắt em, dẫu là em, nhưng chẳng phải là em. Vì mắt em vẫn còn thiếu một màu, thiếu màu dáng anh!
Dáng anh sẽ làm Thu hòa vào em như lẽ tự nhiên em yêu thấu. Bởi, với em, Thu chưa bao giờ là nỗi nhớ thương se sắt lại càng không phải là vòng tay che chở lớn lao. Thu chỉ đơn giản là góc nhỏ, để em thả lòng mình!
Em đang bước… những bước ngắn dài trong mùa thu trước mắt… những bước ngắn dài chưa có anh! Nhưng em chẳng vội, em tin mùa thu có những lí lẽ riêng của mình để khiến em chờ đợi! Thu khiến cây rụng lá, ẩn mình vào những chồi đâm, tránh gió mùa lạnh lẽo. Bất giác em nghĩ, hay là em cũng thế, sẽ lặng lẽ để tránh những đau thương và rực rỡ vào ngày anh đến?
Trong lúc ấy, em tự nhắc nhớ mình, chuẩn bị cho mình những thương tổn cũng là cách chống lại thương tổn mạnh mẽ nhất! Biết đâu nhỉ, chỉ một vài năm nữa thôi, Thu sẽ là Mắt em? Biết đâu nhỉ, cho đến hết cuộc đời, em mới nhận ra, Thu sẽ là Mắt anh?