Home Radio online Sắc màu tình yêu Bên mùa cây lá đổ

Bên mùa cây lá đổ

598
0

RadioPlus.vn – …Không thể xác định được mùa lá đổ là thu hay đông, hay ở lưng chừng đó. Có khi là tàn đông, đầu xuân ở một vùng trời khác cũng nên, Cho dù thời điểm nào, ở bất cứ đâu, miền đông hay tây, nam hay bắc, thì như một quy luật tự nhiên mà ngàn đời vẫn thế.

———-

Một thói quen trở lại khi cần từ bỏ một thói quen nào đó hiện tại, vì bất cứ nguyên do gì. Có thể gọi là thay thế cũng được. Song, cho dù có phủ nhận hay dứt khoát thì suy cho cùng cũng chỉ muốn níu lấy sự bình yên. Tôi tìm thấy mình trong Movable hits của Hemingway vào một giấc trưa trên hội trường B trước giờ vào học. Cái nắng ê ê của Sài Gòn mùa này làm tôi khô khan mà ngột ngạt. Thế nhưng, bầu trời lại xanh lạ kỳ. Hai chân duỗi thẳng chạm tường, tôi ngồi dựa hẳn vào ghế, và đón lấy những cơn gió hong khô giọt mồ hôi vì hơi nóng phả ra từ không khí. Thế mà, tôi lại như đi lạc vào cái nơi miên man lạnh, vì mưa đổ, trong những con chữ của cuốn sách.

doc-truyen-dem-khuya-chuyen-tinh-nguoi-dep-xu-tuyen
Bên mùa cây lá đổ

 

Toàn bộ nỗi buồn của thành phố phút chốc ùa tới khi cơn mưa lạnh lẽo đầu tiên của mùa đông đổ xuống. và khi ta dạo bước, không còn thấy đâu nữa, mái những ngôi nhà cao màu trắng, mà chỉ còn lại sự âm u, ướt át của phố phường. Cánh cửa đóng kín của những cửa hàng nhỏ, hiệu bán … thuốc, quầy bán báo và văn phòng phẩm, nhà bà mụ đỡ đẻ, thầy lang vườn và khách sạn Neverland từ giã cõi trần mà căn phòng tâng trên cùng là nơi tôi đang thuê VIP. Bắt đầu ghi chép lại những dòng tản mạn trong … … miên man, rồi chợt cười đâu đó lại thấy bản thân mình nhiều lúc cũng không ngăn nổi việc kể chuyện đời sống một cách chân thật và giản dị, và không thể ngưng ngăn nổi ước muốn được tự do, cho dù có bị cầm chân cũng phải được tự do hay nổi loạn trong tâm trí.

Khung cửa sổ trống trải đủ để thấy một khoảng trời bất tận, nhưng đợt gió thổi vô tình làm nhòe đôi mắt cay cay vì thiếu ngủ. Thế giới đã thật mờ ảo và bỗng nhạt nhòa như một giấc mơ trưa, với những mái nhà đầu nguồn gió nghiêng ngả trên tàng cây chằng chịt dây điện. Rồi, tôi gục lên tay mình khi nào không hay, chỉ biết đó là một giấc ngủ vài phút, nhưng bình yên đến lạ. Bình yên như một khoảng trống đã được lấp đầy. Hôm qua, tiếng lá rơi trước một cơn mưa bất chợt trời chiều làm tôi nao nao lạ lắm… Tôi bâng khuâng khi biết thời gian quá nhanh để hồi tưởng và cất giữ… như vô vàn bong bóng xà phòng, muốn chạm vào cũng chẳng kịp… vì đã vỡ rồi… Cái vô tâm của ông trời, và cái bất cần của lòng người, thường làm bản thân khắc khoải trước những cơ hội đã vụt mất… Tôi dừng lại vì chợt nhớ một mùa lá đổ của Sài Gòn sắp đến, như bao con người vẫn đi qua những hàng cây trút lá giao mùa, chỉ cần một tích tắc để hy vọng, vài giây để đánh mất, vài phút để không bao giờ trở lại, vài giờ để chờ đợi, và vài năm để đi giữa hai bờ Quên – Nhớ… Nhưng tôi vẫn muốn đi qua những mùa lá đổ của nơi này như hàng ngàn con người ấy. Tôi nghĩ anh cũng như tôi, cũng có khi bất chợt yên lặng, chỉ để thấy đã quá vô tình với thời gian được sống, chỉ để thấy cần phải dừng lại và cần được đi bên cạnh một ai khác, ngoài cái bóng chao đảo của chính mình. Có bao giờ anh nghĩ, sẽ cùng tôi dừng lại một giây khắc, chỉ để ngắm nhìn Sài Gòn mùa lá đổ, dù chỉ là một đoạn rất ngắn hay không…

Những ngày tháng này đi qua như tiếng thở của chiếc lá rơi vừa chạm đất, rất nhanh cho một cuộc dừng chân, nhưng lại vương vấn chút gì đó chậm rãi mà thanh thản… Có lẽ, nó đã sống hết quãng đời mình của một năm. có lẽ, chỉ là vì quá mỏng manh để bám víu và nương nhờ thân cành. hay có lẽ, bởi vì gió quá mạnh, như một cuộc chạm trán sinh tử mà hàng ngàn chiếc lá đổ xuống lòng đường, xao xác, vỡ tan…Vào một chiều giữa tháng, tôi quyết định cất xe ở nhà và đi, không biết sẽ dừng lại đâu, không kế hoạch, không bạn bè, không học hành, không công việc. Mùa này, có lẽ qua bao … là như nhau, nhưng con người luôn ngỡ ngàng với sự đổi thay của bản thân. và mỗi năm lại nhìn đời, nhìn người, và chính mình với một đôi mắt khác. Cuộc sống quá nhanh, đến nỗi tôi không để ý đến mùi hoa phảng phất trước nhà là từ những cụm hoa sữa đã trổ lâu. Tôi không hề để ý có một tiệm bán chuông gió rất xinh gần nhà, tiệm cafe takeaway có món cookie rất ngon. Tôi như chưa từng nhìn thấy những dãy phố, tên đường và con người hằng ngày vẫn đi qua… Và, mùa lá đổ lại đến. Con người ta có thể che giấu bản thân trong cái vội vã của đời sống, có thể vin vào đó để quên đi những phiền muộn sâu kín. Nhưng đến một lúc nào đó, khi đứng trước sự phản chiếu của chính mình, khi những chiếc lá chạm đất như được trút đi gánh nặng trên vai, người ta sẽ hiểu, một cuộc dừng chân đôi phút cũng đủ để đánh thức sự thành thật.

chenh-venh-mua-ve-nhung-ngay-chom-dong-blog-radio-tinh-yeu-cam-dong
Bên mùa cây lá đổ

…Không thể xác định được mùa lá đổ là thu hay đông, hay ở lưng chừng đó. Có khi là tàn đông, đầu xuân ở một vùng trời khác cũng nên, Cho dù thời điểm nào, ở bất cứ đâu, miền đông hay tây, nam hay bắc, thì như một quy luật tự nhiên mà ngàn đời vẫn thế. Thế giới quay vòng trên những mái đầu sẽ bạc, khi đứng bên kia dốc của cuộc đời. Tôi vẫn cứ tưởng đến cảnh những trang lịch treo tường được xé bỏ mỗi lúc một nhanh bởi những bàn tay vô hình, lấy mất đi từng ngày thời gian được sống. Có chăng cứ đến cái mùa này lại thấy hoang mang vì lẽ đó. Tất cả đang dần kết thúc một chu kỳ mà nhìn vào những tờ lịc ấy lại thấy trống trải trong người một cách kỳ lạ… như mình là một người vô hình, đi qua từng ấy thời gian mà chỉ toàn là bất động và rỗng tuếch, chưa làm được gì nhiều, cứ thế mà không nói thành lời… Thế nhưng nghĩ lại cái tôi của nhiều năm trước mà buồn cười, vì một việc cỏn con mà cũng xé ra to, và buồn khóc lên khóc xuống. Nghĩ đến thì có một viết vào năm 19 tuổi buồn cười đó, không biết sao lại thấy hợp với “Bên mùa cây lá đổ”, thôi thì, chia sẻ với WOIM ở đây, và nó có tựa đề là “Em và Mưa”…

Chiều nghiêng mình che đỡ khuôn mặt em
bên những vòm lá xanh mọng con đường nhỏ,
đôi mắt thôi miên mơ hồ để ngỏ,
những giọt mưa mỏng mảnh, vùi lấp mình, đậu trên bờ mi em có thể.
Con đường bần thần vì sắc áo em,
đậm màu hơn do mưa, hay có chăng ngại đỏ mặt,
khi hơi ấm lan tỏa cả nếp nhăn hằn sâu vì lạnh.
Cái nắng cháy lòng mỗi lúc băn khoăn
Dòng xe cộ vẫn trôi đi rất nhanh,
vụt qua dáng hình em một chiều tầm tã
Tôi không biết là mưa, hay là nước mắt rơi vội vã
Tay em run rẩy tập vé số còn sót lại trong ngày.
Tôi không biết mình phải làm gì cho em đây…
kẹt giữa những trụ đèn xanh đỏ,,,
Tôi không biết mình đang làm gì nữa,
chỉ nhìn em và thắt lòng,
nhìn em bên bờ sống vô không…

Bài thơ này làm cách đây đã hai năm, nhưng lâu lâu đọc lại vẫn còn nguyên cảm xúc đó. Ngày ấy, tôi xách xe ra đường chạy vòng vòng Sài Gòn, để gặm nhấm nỗi bế tắc của mình. Mọi thế hệ đều mất mát theo một cách nào đấy, luôn luôn đã, và luôn luôn sẽ mất mát. Điều mà tuổi trẻ tôi mất mát, có lẽ là mất quá nhiều thời gian để tìm ra con đường mình nên đi. Và ngày đó, tôi nghĩ mình đáng thương. Nhưng khi bắt gặp những cuộc đời bơ vơ, lây lất ngoài kia, tôi biết mình vẫn còn hạnh phúc lắm. Còn có thể được lựa chọn học gì, làm gì, yêu gì. Còn có gia đình và người thân ở bên. Biết đau, biết buồn, biết thất vọng. Còn tốt hơn là sống mòn, chết mòn… Mấy ngày nay, trong khi miền trung quằn mình với siêu bão, thì miền nam nắng nóng như đổ lửa, lâu lắm mới có một cơn mưa, mà ai cũng than khổ… nhưng ai đã khổ bằng ai… Thời gian cứ lao đi, trong một thế giới cứ chạy đua vùn vụt với tốc đọ chẳng kém. Con người ta sống càng nhanh sẽ càng chẳng thể định đoán được điều gì sẽ xảy ra trước mặt. Có lẽ chúng ta luôn mắc kẹt với chính bản thân mình. Nhưng khi rảnh rỗi lại hay suy nghĩ lung tung, suy nghĩ nhiều thì khiến chúng ta khó chịu. Khó chịu về công việc, khó chịu về đồng nghiệp, khó chịu về tình yêu, dặt ra hàng ngàn câu hỏi mà chẳng bao giờ có được câu trả lời. Thế rồi lại bực tức, lại bất an, lại âu lo, lại rối như tơ vò. Có nhiều khi quá giận, muốn hét lên với thế giới, muốn ném, muốn đập, muốn đánh thẳng vào mặt cái tên đã gây ra sự khốn khổ này. Thế nhưng đánh rồi, hả hê rồi, lòng vui được bao lâu…

tham-cac-thien-duong-mua-thu-ngap-tran-la-phong
Bên Cây mùa lá đổ

… … …
Trong một bộ phim “3 chàng ngốc” (3 Idiods) của Ấn Độ, có một chi tiết rất ý nghĩa, là mỗi khi quá nóng giận, quá bất an, hay có điều gì đó đổ vỡ trong lòng thì nên đặt tay lên trái tim và nói “mọi chuyện sẽ ổn thôi!”…Nó sẽ giúp bạn giải quyết được vấn đề ư? Xin thưa là không. Nó chỉ làm cho chúng ta bình tâm lại để hành động đúng. Các bạn thân mến, ai nói thời tiết không ảnh hưởng đến tư tưởng! Cái mùa khó hiểu này hay khiến người ta phải bước chậm lại để suy ngẫm nhiều hơn. Có một câu nói mà khi nghe đến bài Rainy day, Ivy lại luôn nghĩ tới nó: trong chúng ta luôn có một dòng sông của cảm xúc, trong đó mỗi giọt nước là một cảm xúc khác nhau, và mỗi cảm xúc dựa trên tất cả những cảm xúc khác vì sự tồn tại của chính nó. Để quan sát nó, chúng ta cần ngồi trên bờ sông, và nhận ra mỗi cảm xúc như nó đang trôi nổi trên mặt nước, trôi đi, và biến mất.
Có bao giờ bạn cảm nhận tâm hồn mình thật sự tĩnh lặng ngay khi đứng giữa một đám đông ồn ào sôi nổi chưa? Hoặc ngược lại, trong một nơi hoàn toàn yên bình, bạn lại thấy lòng mình hoang mang và muốn nổi loạn không?

Tác giả: Ivy

Thu Gọn Nội Dung

Audiobooks trướcTruyện Kiều – Nguyễn Du
Audiobooks tiếp theoNhật ký 5 năm vào tù
mèo con có sở thích nghe truyện, blog radio. truyện đêm khuya phát trên sóng Fm và mèo con muốn chia sẻ những truyện audio hay mà google đã được nghe và sưu tầm được tới thính giả của RadioPlus.vn

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here