Home Radio online Sắc màu tình yêu Trái Tim Mùa Thu

Trái Tim Mùa Thu

780
0

 

  1. Trái Tim Mùa Thu - Hà Nội
Radioplus.vn – Trái Tim Mùa Thu
Gửi anh người tình bé nhỏ!
Quay lại khoảng thời gian ấy nơi chúng ta đã từng và một thời thuộc về nhau, chúng ta là những cô cậu học trò bé dại, nơi ấy chúng ta thuộc về. Em là một cô gái 18 đầy mộng mơ với tà áo dài trắng còn anh vẫn là một anh chàng chơi guitar lớp bên. Không biết tự bao giờ em ngây thơ nữa, em đã ngây ngô khi vô tình thoáng qua anh vào một ngày hè muộn chiều tan nắng, khi anh là một anh chàng cầm cây đàn guitar và tập bấm từng phím nhỏ, rồi hát ngêu ngao một bài hát không tên, Hà Nội hè về rực lửa, những bông phượng đỏ đã reo hoan.MT
Anh nhớ không, khi ấy em đã ngây ngô đến độ không con biết gì hết, em đã tưởng tưởng ra một anh chàng soái ca trong mộng, cầm cây đàn và hát bài hát em yêu thích nói với em rằng: Mình đi bên cạnh nhau nhé!
Em thật mơ mộng quá phải không anh.
– cậu nhìn gì tớ vậy
à, à không, xin lỗi tớ về trước nhé! chiều ấy ánh nắng dần tan sau khung cửa sổ bên lớp học, em cứ suy nghĩ không thôi về nụ cười ấy của anh. Cách anh gọi em là cô bé. em vẫn là cô bé ngày nào, em vẫn về lại những nơi chúng ta thường qua nhưng anh đâu?
– Một chiều mưa ấy….
– Sao cậu lại đứng ở đây? mưa ướt lỡ cảm lạnh rồi sao? Lên tớ đèo về này.
ánh mắt ngây ngô và con tim em đã loạn nhịp, chúng ta chở nhau qua cơn mưa mùa hạ, chúng ta chở nhau qua những góc phố nhuốm màu rêu xanh, em và anh trên chiếc xe đạp cũ. Anh vẫn còn nhớ bài hát đó không, bài hát mà chúng ta đã hát một thời thơ dại, Ngày không em không lung linh nắng trên con đường, dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man và em hỡi có biết tim anh vấn vương mong chờ đợi em nhưng em nín lặng không chạy đến bên anh, sợ em hững hờ hay sợ làm em tổn thương. Bản tình ca đầu tiên của chúng ta có những ngày hè tan nắng, những chiều chở nhau qua góc phố, qua những hàng me, những lần hẹn hò bên bờ hồ chỉ nhìn nhau không nói.mua-thu-nao-cho-em
– Này Lan, cậu có biết hôm nay là ngày gì không?
– Ukm hôm nay là thứ bảy.
– Hưng nói cho làm nghe cái này nhé!…..Hưng đang thầm thích một người.
– Thật sao? cô ấy học cùng trường hả?
– ukm là một cô gái đáng yêu với đôi mắt đen tuyền, nụ cười với chiếc răng khểnh, cô ấy yêu những cơn mưa mùa hạ, cô ấy yêu loài hoa cúc họa mi và cả mùi hương lavender nữa.
– em ngại ngùng không nói nên lời, ukm cô ấy đẹp vậy sao?
– sao ngại ngùng vậy…..ukm hôm nay là cá tháng tư mà.
– ơ sao cậu lại có thể nói dối tớ như thế, cậu có biết như vậy là quá đáng không? làm tớ tưởng……..
– Tưởng sao….cậu biết không mọi lời nói dối trong ngày đầu tiên của tháng 4 đều được tha thứ, nếu nó xuất phát từ lời nói thật.
và cậu đã nắm tay tớ, cậu không giống như những chàng soái ca trong câu chuyện ngôn tình mà tớ vẫn thường đọc, cậu là một ly cafe mà tớ thường nghĩ tới, vị đắng và vị ngọt xen lẫn vào nhau, khiến người ta có thể nghiện có thể nhớ và có thể chờ đợi. Mùa hè cũng qua đi, tiếng ve đã không còn, mùa hoa bằng lăng cũng đi xa rồi, nhưng chúng ta vấn nắm tay nhau chờ ngày
Có một mùa hoa cải
nở vàng trên bến sống
em đang thì con gái
đợi tôi chưa lấy chồng
Mùa đông đến những đồng hoa cải vàng nở rộ bên sông, chiếc cầu Long Biên cũng trầm lặng, nó không ồn ào, chỉ yên lặng cảm thanh mùa đông lạ lùng xuyên qua tâm hồn và thể xác, có một mùa hoa cải, nở vàng trên bến sông…..anh ơi mùa cúc họa mi nở trắng xóa, khắp phố phường, em mua một bó hoa trên tay chỉ để ngắm nhìn và nhớ anh….chúng ta đã xa nhau như những lời ước hẹn. Anh đã dấu em điều gì?
anh-dua-em-vao-mua-thu
Em chưa bao giờ nghĩ tới điều này, anh là một chàng trai em không bao giờ nghĩ sẽ trao gửi mối tình đầu, vì em cũng như loại cúc họa mi, trong trắng, mỏng manh nhưng rất bền bỉ anh à.
Ngày anh nói rằng, xa không có nghĩa là chia tay nhưng anh à anh hiểu điều này không? em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm.
– Anh sẽ tốt nghiệp xong và đi du học ở Pháp, anh sống cùng anh trai anh.
– Gì cơ, Hưng, cậu đang đùa tớ à, cậu nói chúng mình sẽ cùng thi vào cùng 1 trường rồi học chung khoa nữa mà
Nhưng rồi anh cũng đi, chưa bao giờ em thấy sân bay Nội Bài lại gần đến như vậy, anh đi rồi bao lâu anh về? 3 năm, 4 năm hay 5 năm….
anh chỉ nói là chờ anh, chờ anh….
Và anh đã xa rời em, xa Hà Nội, xa mùa đông thầm lặng, những giọt nắng cuối ngày dẫn tan trên vai áo em đẫm hạt.
Em cũng ra đi, em chọn cách xa rời Hà Nội để quên đi quá khứ, để quên đi anh, nhưng có lẽ em không thể, em vẫn nhớ anh vẫn muốn nói chuyện với anh, và em còn chưa kịp hôn anh.
Anh nói happy valaintine, em đã ra đi sau hai năm trở lại cảnh cũ, người xưa đâu, và quá khứ mãi là một mùa cũ, một màu trắng tinh khôi của kỉ niệm tuổi học trò, và em sẽ vẫn chờ, dù bao nhiêu người nói em ngốc nghếch nhưng em sẽ vẫn đợi vì Em yêu anh! anh những giọt nắng say tâm hồn em.

Thu Gọn Nội Dung

Audiobooks trướcBiển Xanh Màu Lá – Nguyễn Xuân Thủy
Audiobooks tiếp theoXứ Sở Của Những Người Ngáp – Azit Nêxin
Tên: Hồ Thị Thúy Hằng Nickname: Hà Nội 19 tuổi, sinh viên năm 2 - Trường Đại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn ĐHQGHCM Sở thích: cafe, đi du lịch với ai đó, chụp ảnh, đóng phim, đọc sách sử. Lĩnh vực ưa thích: Kinh tế và du lịch, maketing Thích phong cách vantage, digan. Những bản nhạc cổ điển, nhạc pháp, usuk, kpop những bản nhạc nhẹ nhàng. sở trường: múa, nhảy, biên kịch, hát, chơi 1 số nhạc cụ. Thích màu trắng và màu xanh lá, thích nhất bộ phim Hương Mùa Hè của Hàn Quốc bởi vì phong cảnh quá đẹp, và phong cách trang phục quá tuyệt, thấy được mình trong đó. Yêu những buổi sáng yên bình, đi dạo với 1 ai đó! Với tình yêu: chỉ cần đơn giản, bởi đơn giản là chân lý.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here